Người dịch: Whistle
Chu Giáp, người được Triệu Nam Nhứ yêu thích, lại đột nhiên nổi giận, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Triệu Nam Nhứ không ngờ đến.
Những người khác càng không ngờ đến.
Tô Túc, Trương Hợp ra tay chỉ là muốn ngăn cản Chu Giáp tiếp tục tàn nhẫn, căn bản không nghĩ đến chuyện trở mặt vào lúc này.
Nhưng Chu Giáp lại như thể đột nhiên bị kích thích, cầm rìu chém xuống.
Ra tay…
Là dốc toàn lực, không hề lưu tình.
Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh!
Lôi quang năm màu đỏ, trắng, xanh, vàng, đen giao nhau, xuất hiện, trong nháy mắt đã tăng vọt gấp trăm lần, ầm ầm chém về phía trước, cách xa hơn mười mét.
Ngũ Lôi giao nhau, lúc ẩn lúc hiện, gào thét.
“Ầm ầm…”
Lôi quang đi qua, hai bóng người liên tục lùi lại, ba người của Lục Thiên các cũng sắc mặt đại biến, bọn họ nhảy ra khỏi gian phòng.
Còn nơi mà bọn họ vừa mới đứng, ầm ầm vỡ vụn.
Sau khi lôi điện biến mất, một rãnh sâu, dài hơn mười mét xuất hiện trên mặt đất, giống như một vết nứt dữ tợn.
Tô Túc, Trương Hợp mặt mày u ám đứng hai bên, trong mắt bọn họ có giận dữ, kinh ngạc, và cả sợ hãi.
Tuy rằng chuyện xảy ra rất đột ngột, nhưng hai người bọn họ liên thủ vậy mà lại không chiếm được chút ưu thế nào, thậm chí còn bị lôi điện xoay tròn bức bách phải liên tục lùi lại.
Đủ để thấy được sự cường hãn của Chu Giáp.
Nhưng điều khiến người ta sợ hãi hơn chính là tính cách bất chấp của Chu Giáp, trước mặt nhiều người như vậy mà cũng không hề che giấu sát ý.
Tô Túc không hề nghi ngờ, vừa rồi, nếu như hai người bọn họ không đỡ được đòn tấn công đó, Chu Giáp chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Chu Giáp!”
Trên lầu.
Triệu Nam Nhứ nghiến răng:
“Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?”
Bà lão bên cạnh Quận chúa cũng xuất hiện, đôi mắt đục ngầu nhìn Chu Giáp, sau đó lại nhìn rìu hai lưỡi.
Vẻ mặt nghiêm túc.
“Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh!”
“Tuyệt kỹ do Lôi Bá Thiên sáng tạo, quả nhiên lợi hại, trò giỏi hơn thầy, chiêu này đã vượt xa Tử Lôi Phủ Pháp.”
Cho dù là bà ta, khi cảm nhận được lôi điện kia, cũng cảm thấy nguy hiểm.
“Quận chúa.”
Chu Giáp xoay người, cười:
“Chu mỗ ta nhất thời không khống chế được, thực sự rất xin lỗi, may mà có tiền bối Tô gia ở đây, không ai bị thương vong, cũng là vạn hạnh.”
Không bị thương vong?
Mọi người nhìn Quy Diêm Lỗ, người đang nằm im, sống chết chưa rõ, câm nín.
“Ngươi…”
Triệu Nam Nhứ sầm mặt, phẫn nộ, nghiến răng, phất tay:
“Chúng ta đi.”
“Vâng.”
Bà lão đáp, nhìn Chu Giáp, sau đó vung tay áo, đóng cửa sổ lại.
Ở phía xa.
Âu Dương Hạng đứng khoanh tay trong đình nghỉ mát, trầm ngâm suy nghĩ.
“Đại nhân.”
Một người chắp tay:
“Họ Chu kia cố tình gây rối, chọc giận Quận chúa, ngài không ra tay quản sao?”
“Quản cái gì?” Âu Dương Hạng hừ lạnh:
“Ta nhiều nhất chỉ có thể trách mắng mấy câu, vô dụng đối với Chu Giáp, ngược lại còn bị hắn ghi hận, được không bù mất.”
Mấu chốt là…
Chu Giáp làm mất mặt Tô gia cũng khiến cho Quận chúa có ấn tượng xấu với Thiên Hổ bang, đây là chuyện tốt đối với Âu Dương Hạng, tại sao ông ta phải quản?
Nhưng…
“Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh.”
Âu Dương Hạng nheo mắt:
“Chu Giáp quả nhiên là đã được chân truyền của Lôi Bá Thiên, ngay cả tuyệt kỹ cũng được truyền thụ, chẳng trách người này lại bảo vệ Lôi My như vậy.”
“Họ Chu kia mới trở thành Hắc Thiết chưa đến hai năm mà đã lợi hại như vậy, sau này e rằng không ai có thể khống chế được.”
Một người lo lắng nói: “Đến lúc đó, phải làm sao?”
“Yên tâm.”
Một vị văn sĩ nói: Cái gì cứng quá cũng dễ gãy, Chu Giáp ngông cuồng như vậy, hành sự không chừa đường lui, Tô gia sẽ càng thêm kiêng dè, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Lôi Bá Thiên thứ hai xuất hiện.”
“Căn bản không cần chúng ta ra tay.”
“Rất đúng, rất đúng.”
Mấy người trong bóng tối gật đầu.
Âu Dương Hạng cười, không nói gì.
Chu Giáp đúng là lợi hại.
Nhưng vẫn kém ông ta một chút, muốn giải quyết Chu Giáp cũng không phải là không có cách, nhưng giữ lại Chu Giáp có thể suy yếu thực lực Tô gia.
Giết…
Chi bằng giữ lại.
Hơn nữa, cho dù có một ngày Chu Giáp tu vi đại thành, Âu Dương Hạng cũng không sợ.
Âu Dương gia…
Có lão tổ trấn giữ, Thạch Thành không thể nào loạn được.
Tô phủ.
Tô gia được gọi là Tô bán thành.
Tuy rằng đây là lời nói phóng đại, nhưng Tô gia dựa vào quân đội, kinh doanh ở Thạch Thành hơn trăm năm, trụ sở chính mở rộng liên tục, thậm chí còn ra khỏi thành.
Mỗi ngày, ban đêm, đều có người chuyên trách thắp đèn, phải là thất phẩm mới có thể dùng khinh công để thắp sáng từng sân.
“Phi ngựa đốt đèn, cũng chỉ như vậy.
“Lão gia.”
Một người đàn ông trung niên ăn mặc như thầy thuốc chắp tay:
“Trong cơ thể Quy Diêm Lỗ có một luồng kình khí kỳ lạ, cho dù có thể giữ được mạng, nhưng cũng không thể nào khôi phục như ban đầu, chỉ có thể sống lay lắt mà thôi.”
“Thật độc ác!”
Có người hừ lạnh:
“Tô Phấn trước kia cũng là như vậy, bây giờ đến lượt Quy Diêm Lỗ, sau này, e rằng ngay cả chúng ta, Chu Giáp cũng không tha.”
“Phụ thân.”
Tô Túc cũng nghiêm mặt:
“Chu Giáp là con hổ điên, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, phải đề phòng.”
“Cái chết của tam ca có thể có liên quan đến Chu Giáp.”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Tô Công Quyền, gia chủ Tô gia, đã lớn tuổi, bình thường ông ta không hề thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng nghe vậy cũng không khỏi nhìn Tô Túc.
“Tô Ác?”
“Đúng vậy.” Tô Túc gật đầu:
“Lúc trước, chúng con không hề nghĩ đến, là vì thực lực tam thúc rất mạnh, Chu Giáp không phải là đối thủ, nhưng theo tình hình hôm nay…”
“Chu Giáp đã có thực lực đó.”
“Tam thúc chết trong tay lâu chủ Huyết Đằng lâu, còn có Ngưu tướng quân kia nữa.”
Một người gầy gò của Tô gia cau mày:
“Chuyện này chẳng phải đã có kết luận rồi sao?”
“Ai nhìn thấy?”
Tô Túc hừ lạnh:
“Huyết Đằng lâu đã bị diệt, sao có thể chắc chắn không phải là do Chu Giáp?”
0.50064 sec| 2386 kb